Nửa đêm tỉnh mộng nhìn trời
Hợp tan mây-khói cõi người buồn tênh
Những khi lên thác xuống ghềnh
Gục đầu trước những lênh đênh phận người.
Nửa đêm tỉnh mộng nhìn trời
Thấy hồn phiêu dạt về nơi quê nhà
Thẳm sâu trong dải ngân hà
Hạt mưa cũng lạnh trong tà áo bay.
Nửa đêm tỉnh mộng nhìn trời
Bỗng đâu ai gọi một lời tri âm
Nhớ gì ngày tháng mưa giông
Vùi sâu đáy mắt giữa đồng không ai.
Nửa đêm tỉnh mộng nhìn trời
Gió khua tiếng mõ vọng nơi cổng chùa
Sư ông nhặt lá cuối mùa
Rồi đem đắp mộ gió lùa ánh trăng.
Ngọc Kỳ Lân- Phật Tử Thiện Hưng