Bài Thơ Cuối Cùng Của Hoshin

0
181

Thiền sư Hoshin sống ở Trung Hoa nhiều năm. Rồi ngài quay về vùng đông bắc nước Nhật Bản, ở đó ngài dạy các đệ tử của ngài. Khi ngài quá già, ngài kể cho họ một câu chuyện mà ngài đã nghe được ở Trung Hoa. Đây là câu chuyện:

Một năm vào ngày hai mươi lăm tháng chạp, Tokufu, đã rất già, nói với đệ tử của ngài: “Ta không sống nổi được đến sang năm vậy các con hãy chăm sóc ta cho chu đáo trong năm nay.”

Các đệ tử nghĩ rằng ngài nói đùa, nhưng vì ngài là vị thầy có tấm lòng cao cả cho nên mỗi người trong nhóm đệ tử thay phiên nhau đãi tiệc ngài trong những ngày kế tiếp của năm sắp tàn.

Vào đêm giao thừa, Tokufu sau chót nói: “Các con đã tử tế với ta. Ta sẽ xa các con vào chiều mai khi tuyết ngừng rơi.”

Các đệ tử đều cười, nghĩ rằng ngài đã có tuổi và ăn nói lẩm cẩm bởi vì đêm thì quang đãng và không có tuyết. Nhưng vào nửa đêm tuyết bắt đầu rơi, và đến ngày hôm sau thì họ chẳng thấy ông thầy họđâu nữa. Họ đi đến thiền đường. Ngài đã qua đời nơi đó.

Hoshin, người kể câu chuyện này, nói với các đệ tử của ngài: “Một thiền sư đoán trước ngày mình viên tịch cũng không phải là một điều cần thiết chi, nhưng nếu vị ấy thực sự muốn làm như vậy, vị ấy có thể làm được.”

“Thầy có làm được không ạ?” một đệ tử hỏi.

“Được chứ,” Hoshin trả lời. “Ta sẽ cho các con biết ta có thể làm được những gì sau bảy ngày nữa tính từ hôm nay.”

Chẳng có một đệ tử nào tin ngài hết, và hầu như đa số trong bọn họ cũng đã quên câu chuyện rồi cho đến lần sau khi Hoshin cho gọi họ tụ họp lại.

“Bảy ngày trước đây,” ngài nhắc lại, “Ta nói ta sẽ xa lìa các con. Theo lệ thường thì nên viết một bài thơ từ biệt, nhưng ta chẳng phải là thi sĩ cũng không là người viết thư họa. Vậy một người trong các con hãy ghi lại những lời cuối cùng của ta.”

Các môn đồ của ngài tưởng ngài nói đùa, nhưng một người trong bọn họ đã sửa soạn để viết.

“Con sẵn sàng chưa?” Hoshin hỏi.

“Thưa thầy rồi ạ” người viết đáp lời.

Rồi Hoshin đọc:

Ta đến từ tánh sáng

Và về với tánh sáng.

Đây là cái gì vậy?

Bài thơ thiếu một dòng nữa để trở thành một bài tứ tuyệt thường làm, vì vậy người đệ tử nói: “Kính thầy, chúng ta thiếu một câu.”

Hoshin, với tiếng gầm của một con sư tử chiến thắng, la lớn lên: “Kaa!” rồi ra đi.