Đại tượng Baza thời trẻ là một coi voi chiến mạnh mẽ oai vũ nhất bầy, chỗ nào nó đi qua, nơi đó đều rúng động. Thế nhưng đến khi về già, Baza suy yếu trầm trọng. Ngày nọ, nó đi uống nước, vô ý té xuống ao, chẳng làm sao thoát ra. Quản tượng dùng hết cách để cứu Baza nhưng bất khả vì nặng quá, tinh thần vốn đã suy sụp nên nó không thèm nhúc nhích và thật khó cứu hộ.
Quản tượng cấp tốc bẩm báo sự việc lên nhà vua. Vua hết sức lo âu, vì đây là con voi thuở sinh tiền được tiên vương sủng ái, ưa cưỡi nhất. Dù giờ đây tiên đế đã băng hà, cũng không nên để voi chết thảm trong ao
Suy nghĩ suốt đêm, quốc vương sực nhớ: Baza vốn là một voi chiến anh dũng, từng được lão Bá Anh, tay luyện voi lừng danh thuần hoá. Mặc dù giờ Bá Anh đã chết, chiến tranh cũng kết thúc rồi, song đám con cháu kế nghiệp ông chắc chắn sẽ biết cách động viên Baza.
Thế là vua cho đòi Bá Hùng, con trai Bá Anh vào triều và bảo chàng tìm cách cứu Baza.
Bá Hùng nói:
– Thần từng nghe tiên phụ dạy: Khi voi được một, hai tuổi thì phải dùng trống huấn luyện nó. Để mỗi khi tác chiến, hễ trống trận vừa đánh lên, thì bất kể tình huống nguy hiểm đến đâu, voi cũng sẽ bất chấp, dốc hết toàn lực, dũng mãnh tiến lên. Song, con Baza nay đã già suy, không biết trống trận có còn hiệu nghiệm với nó chăng?
Vua bảo:
– Hãy mau làm thử ngay! Có còn hơn không…
Vua và Bá Hùng sai người vừa đi vừa đánh trống, cùng đến tận chỗ Baza bị sa lầy. Âm vang tiếng trống trận vừa vọng đến tai voi, hoạt cảnh hùng tráng xa xưa bỗng được tái hiện, voi có cảm giác như mình đang đứng đầu ngàn tượng, oai dũng xông pha giữa trận tiền, từng nhịp trống đổ dồn làm sống lại dòng máu chiến sĩ trong nó, lôi cuốn, hùng hồn thôi thúc sức mạnh bất tuyệt trào dâng khiến Baza nhớ lại thời oanh liệt nơi chiến trường, tinh thần trở nên phấn chấn, máu nóng sục sôi, nó bỗng hăng lên theo tiếng trống, liền nhảy vọt một cái và nhào được lên bờ.