Xưa có một làng chuyên đi ăn trộm trâu về giết thịt. Người mất trâu dò theo lốt chân trâu đến làng kia tìm, gặp người trong làng người ấy hỏi:
Ông có ở làng này không?
Người ăn trộm đáp: Tôi không ở làng này.
Hỏi: Làng ông có ao và có người ngồi bên ao ăn thịt trâu không?
Đáp: Không có ao.
Hỏi: Bên ao có cây không?
Đáp: Không có cây.
Hỏi: Các ông đi ăn trộm trâu ở phương Đông phải không?
Đáp: Không có phương Đông.
Hỏi: Các ông ăn trộm trâu giữa trưa ư?
Đáp: Không có giữa trưa.
Người tìm trâu nói: Có thể không có làng, không có cây, chứ trong thiên-hạ há lại không có phương Đông, không có thời, như thế biết là ông nói dối không thể tin được, vậy chính ông là người ăn trộm trâu về giết thịt ăn phải không?
Đáp: Thực có ăn.
Người phá-hủy giới-cấm cũng thế. Người ấy che-dấu tội-lỗi không chịu dãi-bày, chết phải sa vào địa-ngục, chư thiên, thiện-thần dùng thiên-nhãn quán-sát không thể che giấu được. Như kẻ ăn trộm trâu kia không thể nào nói dối được.