Thỏi Sắt Nóng Và Viên Kẹo – Lữ Quán – Người Chủ Nhà

0
181

Ajahn Chah

THỎI SẮT NÓNG VÀ VIÊN KẸO

Chúng ta không thể nào ảnh hưởng đến tâm của người đang chết bằng những điều thiện hay ác. Chẳng hạn như tôi cầm một thỏi sắt nóng đỏ rồi dí vào ngực bạn, và tay kia cầm một cây kẹo đưa cho bạn. Cây kẹo đó có hấp dẫn được bạn không?

 

Ta có thể dùng tình thương, lòng từ ái để đối xử với người đang chết càng nhiều càng tốt. Nhưng điều quan trọng là ta phải biết nhân đó quán chiếu vào bên trong chính mình để biết rằng ta cũng cùng chung số phận như họ, nghĩa là ta không thể nào tránh khỏi cái chết. Nếu không làm được như vậy thì thật sự chúng ta chẳng có được chút lợi ích gì cả.

LỮ QUÁN

Chúng ta sinh ra với hai bàn tay trắng, và chết đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng. Cơ thể chúng ta cũng chẳng khác nào một quán trọ. Thế rồi một ngày nào đó, chúng ta phải rời khỏi cơ thể này và ra đi một mình.

NGƯỜI CHỦ NHÀ

Tâm là gì? Tâm chẳng có hình dáng gì cả. Sự nhận biết cảm giác tốt xấu gọi là tâm. Giống như người chủ của một căn nhà: Chủ ở ngay trong căn nhà, còn khách khứa chẳng qua chỉ đến viếng chủ trong chốc lát hay tạm trú vài hôm thôi. Chủ nhà chỉ là người tiếp đón, đãi đằng khách khứa. Vậy ai đã nhận cảm giác? Sự nhận biết cảm giác nầy là gì? Và ai đã xả bỏ những cảm giác này? Cái đó ta gọi là tâm, nhưng mấy ai thấy được điều đó. Họ tự nghĩ quẩn quanh: “Tâm là gì? Tâm là gì?” Đừng bận tâm vào chuyện đó, đừng tự tạo lấy phiền não cho mình làm gì. Cái gì đã thu nhận cảm giác? Cái gì thương cảm giác này và ghét cảm giác kia? Ai đó vậy? Có thực sự có kẻ thương kẻ ghét đó không? Chắc chắn là có nhưng mà ta không thể thấy được. Đó là cái mà ta gọi là “tâm”.

Theo: Chỉ  là một cội cây thôi

Người dịch: Tỳ khưu Khánh Hỷ Trần Minh Tài

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here