GIẤY PHÚT ĐỘNG LÒNG

0
151

Tác giả: Hua Feng | Dịch giả: Sơn Hà

Những gì khó quên trong đời sống bao gồm hạnh phúc, khổ đau, chia lìa hay gặp gỡ, bình tĩnh và quyết tâm,… Mặc dù cuộc sống giống như ngựa bay qua, nó luôn luôn để lại những kỷ niệm êm ả và những trải nghiệm mà chúng ta không bao giờ quên. Thậm chí còn có những khoảnh khắc tuyệt vời trong cuộc sống làm chúng ta rung động và luôn luôn ghi nhớ vì vẻ đẹp, sự chân tình, và ý nghĩa sâu xa của nó.

Màn kịch “Âm thanh của Âm nhạc” có một đoạn khi mà viên đại uý không có ở nhà, thì cô giúp việc là Maria dùng vải để làm đồ chơi cho bảy em nhỏ, cô đưa chúng đi bộ dọc theo đồi và dạy chúng hát, vì thế cô đã mang lại hạnh phúc và tươi vui cho gia đình quân đội rất nghiêm túc này. Tuy nhiên, khi viên đại úy trở về, thì anh ta lại khiển trách Maria vì việc cho các em nhỏ trèo cây, bị té xuống nước khi chèo thuyền, và mặc áo quần bằng vải màn. Ngay lúc đó, Maria muốn bỏ chỗ làm này, các em bé bắt đầu hát bài “Đồ-Rê-Mi” mà cô đã dạy chúng.

Cũng ngay lúc đó, bài hát hay và cảm động này làm động lòng viên đại úy, làm lòng của ông ta mềm dịu lại vì luôn luôn nhớ thương người vợ đã qua đời, và đánh thức anh ta yêu thương đời sống của mình. Anh ta tự nhiên cùng hát chung với mọi người và hạt giống tình thương cho Maria được gieo cấy ngay lúc đó. Ngay lúc đó, quan hệ giữa hai vai chính hoàn toàn thay đổi, mà rất là cảm động, không phải chỉ vì âm nhạc cảm động và sự xinh xắn của các em, nhưng chính là vì sự tốt bụng của Maria, sự vô tư, thật thà và chân thành của cô.

Tiểu thuyết gia người Mỹ Owe Henry “Chiếc Lá Cuối cùng” mô tả cô Jones đang chờ chết. Cô ta nhìn qua cửa sổ trên cây bàng và đếm từng chiếc lá đang rơi rụng giữa cơn gió thu. Cô ta tuyệt vọng và nghĩ rằng cô ta sẽ chết khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống “Khi chiếc lá cuối cùng rụng, thì mình cũng sẽ ra đi”. Khi bầu trời trong xanh trở lại sau một đêm dài giá lạnh, mưa rào, cô Jones hỏi tấm màn khi mở nó lên và chưa “Chiếc lá đó vẫn còn”.

Mặc cho những cơn gió bấc lạnh lẽo, chiếc lá vẫn còn đó. Chỉ vì chiếc lá xanh trong đời sống cô ta và vì giây phút nhiệm màu đó, người con gái sống sót. Những gì trong giây phút này là sức mạnh và hy vọng của một đời sống trẻ, nhưng cũng là nỗ lực và lòng thiện từ của một họa sĩ già, người đã vẽ chiếc lá xanh trong đêm mưa bão với hy vọng sẽ cứu được cô gái. Người họa sĩ già bị bệnh sau một đêm trong giá lạnh, mưa bão để rồi bị chết sau đó. Tuy nhiên, chiếc lá màu xanh mà ông ta vẽ với ngòi bút điêu luyện và cả cuộc đời của ông vẫn còn trên cành mãi mãi. Có ai không đồng ý rằng đây là chiếc lá đẹp nhất trên đời? Ngay trong giây phút này, có cả nước mắt người đọc với một tâm hồn thanh thản nhưng sâu lắng và điều này tồn tại mãi mãi.

Buổi chiều tối sau cơn mưa, mặt trời chiếu sáng trên đại lộ hoàng hôn, từng lúc, từng đoàn bồ câu bay lên. Tôi bị thu hút bởi âm thanh đó. Theo tiếng nhạc, tôi thấy một đám trẻ đang vui đùa nhảy nhót trên sân rộng và tiếng nhạc đệm theo là bài hát nổi tiếng “Lu Bing Hua” mà người Hoa ai cũng biết. “Sao trên trời không nói, trẻ em dưới trần nhớ mẹ hiền; hoa trà nở rộ trên sân, và giọt lệ ngà trên má Lu Bing Hua… ” Ngay trong phút giây đó, kỷ niệm nơi thôn cũ, những ngày bé thơ thần tiên và câu chuyện tuyệt vời và cảm động của “Lu Bing Hua”… và nhiều ký ức khác tràn ngập trong tâm tôi.

Cái phút giây cảm động không cần thời gian để chuẩn bị và dựng nên theo ý định. Nó đến từ sự chợt thức tỉnh, tuy nhiên nó mang đầy giá trị và hạnh phúc của cuộc sống. Trong cuộc sống, rất nhiều khi chúng ta bị thất bại và lỗi lầm. Tuy nhiên, những phút giây tuyệt vời mà cả đời không quên được giúp cho chúng ta đứng lên, nhìn lại quãng đời và chịu đựng những khoảnh khắc khó khăn tạm thời đó.