Thường quán pháp giới Hoa Nghiêm. Nhân ngày rảnh rỗi, dạo núi Ngũ Đài. Chợt mây mù bốn phía nổi lên, gió giông, sấm chớp, tiếng mưa chấn động núi rừng. Khanh khiếp sợ. Giây lát, trời mưa hơi ngớt, thấy một Đồng tử áo vá, trùm tóc mà đến, tay cầm kinh đến hỏi:
– Quan nhân tìm gì ở đây?
– Mong gặp Đại sĩ.
– Muốn gặp làm gì?
– Thường xem kinh Hoa Nghiêm, ý chỉ rất sâu rộng. Tôi muốn mong Đại sĩ giảng dạy diệu giải. Ngõ hầu kinh điển được lưu hành, người có đại tâm được khai ngộ.
– Diệu ý của chư Phật rất giản dị minh bạch. Bậc Tiên Đức chú giải có thể hiểu, như một phẩm Thập Địa, văn giải thích chẳng quá vài trang giấy. Ngày nay người ta chú giải loạn xạ gần trăm quyển, càng cách xa ý Thánh. Thật có thể nói phá nát đại đạo.
– Đồng tử mặt mũi như thế mà dám quở trách tiền bối sao?
Đồng tử cười nói:
– Quan nhân lầm rồi. Ở đây một ngọn cây, một cọng cỏ đều là cảnh giới Văn Thù. Ngay chỗ xúc sự hàng ngày của ông không bị mê mờ, đó thật là Văn Thù.
Khanh liền xuống lễ bái, vừa đứng dậy. Đồng tử hiện thân Đại sĩ, cưỡi sư tử ẩn hiện trong mây mà tan.
Nguồn:thuvienhoasen.org