Cả Đời Làm Việc Thiện Được Thần Phật Che Chở

0
185

Vương Lão Thực cả đời làm việc thiện tích đức nên thoát khỏi kiếp nạn. Thế mới thấy mỗi ý, mỗi niệm, mỗi việc làm của chúng ta đều được ghi chép lại rất tỉ mỉ.

Vào thời Đại Tống, tại huyện Giang Ninh, Kiến Khang có một khách sạn ở đằng sau của nha môn huyện. Chủ khách sạn này là Vương Công, cả đời chính trực, kính tín Thần Phật, chưa từng làm việc trái lương tâm. Trong việc kinh doanh ông luôn giao dịch công bằng, ngoài ra còn luôn tiếp tế cứu giúp người nghèo. Vì vậy, mọi người đều gọi ông với biệt danh là Vương Lão Thực.

Vào tối muộn ngày 15 tháng 2 năm quý mão, nhân viên của khách sạn đang định đóng cửa thì phát hiện có mấy vị tướng quân mặc áo đỏ, đầu quấn khăn dẫn theo không ít xe ngựa và đám tùy tùng đi tới. Khi họ vừa đến cửa khách sạn liền hô to: “Hãy nhanh chóng mở cửa, chúng ta muốn dừng chân tại đây”.

Nhân viên phục vụ nghe xong liền đi vào báo cáo sự việc cho Vương Công. Vương Công biết tình hình liền lập tức ra ngoài tiếp đón. Khi ông ra ngoài thì phát hiện những vị tướng quân này đã đều xuống ngựa.

Vương Công cho người mang rượu và đồ nhắm đến mời khách. Trong khoảnh khắc đó, đám tùy tùng của vị tướng quân, người cầm dây thừng, người cầm thẻ gỗ đi tới trước mặt vị tướng quân và nói: “Xin ngài cho chúng tôi bao vây khu vực này!”. Vị tướng quân áo đỏ gật đầu

Đám tùy tùng mang thẻ gỗ ra ngoài đóng trên mặt đất rồi đem dây thừng buộc lên trên, chẳng mấy chốc toàn bộ khu phố của nhà Vương Công đều bị bao vây bên trong dây thừng. Sau khi đã hoàn thành xong, đám tùy tùng lại đến trước mặt tướng quân và nói: “Thưa tướng quân, dây thừng đều đã buộc xong, khách sạn này cũng nằm bên trong khu vực bao vây.”

Mấy vị tướng quân áo đỏ đàm luận: “Lão Vương này cả đời không lừa gạt ai, chân thành đối xử tốt với mọi người, hay làm việc thiện. Thượng đế biết cũng có thể tha thứ. Chúng ta không bỏ qua cho khách sạn này thì thật không có thiên lý công đạo.”

Đám tùy tùng nghe xong liền đồng ý, họ lập tức rút thẻ gỗ và dây thừng nên để cho khách sạn nằm ngoài khu vực bao vây của họ.

Vị tướng quân áo đỏ nói với Vương Công: “Đây là tương báo!” Vừa dứt lời, cả đoàn người lại lên ngựa rời đi. Vương Công và nhân viên của mình nhìn lại thì thấy toàn bộ thẻ gỗ và dây thừng đều đã biến mất, họ vô cùng kinh hãi.

Đúng lúc này thì một vị quan tại địa phương dẫn người đi tuần tra tới, họ đến trước cửa khách sạn hỏi Vương Công tại sao đêm khuya vẫn còn thắp đèn. Vương Công kể lại đầu đuôi sự việc cho vị quan tuần tra nghe. Quan tuần tra bẩm báo lên thượng quan, thượng quan không tin và cho rằng Vương Công nói dối, dùng lời mê hoặc người khác. Vì vậy, ông ta sai người bắt Vương Công về giam.

Hai ngày sau, Kiến Khang xảy ra hỏa hoạn lớn, phàm là những chỗ nào mà hôm trước bị dây thừng bao quanh thì đều cháy hết. Chỉ có khách sạn của nhà Vương Công là bình an vô sự, xung quanh khách sạn của ông đều là một đống tro tàn. Vương Công ngay lúc đó được thả về nhà.
Lời bàn: Phúc họa trong đời của một người đều là có nhân có quả, đều là do hành vi của mình quyết định. Chỉ có hành thiện, hướng thiện mới là lựa chọn sáng suốt của một người. Mỗi cử chỉ, mỗi ý niệm của một người, Thần linh đều biết rõ. Chỉ có thuận theo nhân quả, thiên lý mới được Thượng thiên bảo hộ và che chở. Cho dù là người này ở trong tình huống nguy nan cũng đều được biến nguy thành an.