– Bố ơi, một giờ làm việc của bố được bao nhiêu tiền?
Một hôm, khi mới về tới nhà, tôi được đứa con trai nhỏ chào bằng câu hỏi rụt rè và ái ngại như vậy. Tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bực bội như mọi lần:
– Đừng quấy bố, bố đang rất mệt, con đi chỗ khác chơi!
– Nhưng bố cứ nói cho con biết đi mà. Một giờ làm việc bố được bao nhiêu tiền? Thằng bé cứ gạn hỏi.
Cuối cùng tôi cũng trả lời cho xong chuyện:
– Mười ngàn một giờ, được chưa? Giờ thì ra ngoài để bố yên.
– Bố cho con xin năm ngàn được không? Nó vẫn không buông tôi.
Tôi quay lại nạt:
– À, thì ra nãy giờ hỏi bố đi làm được bao nhiêu tiền là vì vậy phải không? Đi chỗ khác chơi! Bố đang mệt.
Thằng nhỏ nhìn tôi sợ hãi rồi im lặng đi ra sau nhà. Sau khi tắm rửa, cơm nước và nằm nghỉ, tôi sực nhớ lại hành động của mình hồi chiều và cảm thấy tội nghiệp thằng bé. “Có thể thằng bé muốn mua cái gì đó”, tôi nghĩ bụng và đến bên giường con.
– Con ngủ chưa vậy? Tôi khẽ hỏi.
– Con còn thức ạ!
– Đây là tiền con hỏi xin bố hồi chiều. Con cần mua gì đấy?
– Con cám ơn bố! – Nó ngồi bật dậy mò mẫm dưới gối và lấy ra một cái gì đó – Bây giờ thì con có đủ rồi! Con đã có đủ mười ngàn rồi.
Nó đưa tay về phía tôi rồi nói tiếp, trong lúc tôi vẫn đang trố mắt nhìn.
– Bố ơi, bố bán cho con một giờ làm việc của bố đi. Con muốn bố chơi với con mà lúc nào bố cũng bận làm việc.
Tôi chợt bàng hoàng, không biết phải trả lời với con ra sao. Bởi lúc nào tôi cũng bận rộn lo toan mà không nhận ra những gì thật sự ý nghĩa mà người khác mong đợi nơi mình. (Kể theo The Inspiration Stories)
—o0o—
Bài Học Đạo Lý
Có một chàng trai thành công trong cuộc sống, anh có một gia đình nhỏ hạnh phúc, người ta có cảm giác là anh được thừa kế từ gia đình. Nhưng thật ngạc nhiên, bố của chàng trai lại là một người thất chí, nghiện ngập và đã chết vì rượu. Hãy nghe chàng trai ấy tâm sự:
– Trong ký ức tôi, từ khi còn nhỏ đến khi bố tôi qua đời, hàng đêm bố thường vào phòng hôn tôi và nói: “Bố rất yêu con, con trai ạ!”.
Dù có thất bại, tuyệt vọng, lỗi lầm nhưng tình thương của người bố dành cho con thật vĩ đại. Ông đã để lại cho chàng trai một di sản vô giá, di sản của tình thương yêu.
Đứa con còn bé, chưa hiểu được nhiều chuyện vui buồn của người lớn, đứa con chỉ biết cần có bố bên cạnh, sẵn sàng bỏ tiền ra mua một giờ của bố, để được ngồi chơi với bố; được ngồi bên bố, con rất hạnh phúc. Bởi vì bố là một bậc vĩ nhân người đã sáng tạo ra con, cho dù bố có làm nghề thấp hèn trong xã hội đi chăng nữa, hoặc bố có nhiều lỗi lầm thì bố vẫn là người con yêu quý nhất trên đời.
Người bố nào cũng thương con, cứ tưởng lo cho con đầy đủ vật chất, việc trông nom chăm sóc đã có cô bảo mẫu, vú em; con lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi. Vẫn chưa đủ, đứa con dù đã có mẹ, đã có người bồng bế nhưng đứa con cũng rất cần hơi ấm bàn tay bố nâng niu dìu dắt con đi chập chững những bước đầu đời, bàn tay bố uốn nắn lỗi lầm, xoa dịu nỗi đau của đời con.
Câu chuyện trên thật sự có ý nghĩa đối với tất cả những người làm bố. “Gánh nặng cuộc đời ai khổ bằng cha” nên mặc dù bận rộn lo toan nhưng những người bố cần dành chút thời giờ, ít nhất cũng ngồi chơi với con, hôn con, và nói với con rằng: “Bố rất yêu con, con trai ạ!” mỗi ngày.
LÊ ĐÀN