BÀI TÁN THÁN CHU AN SĨ THỨ NĂM

0
172

Cư sĩ bậc Tiên sinh quê tôi,

Lòng thành kính ngưỡng như núi Thái.

Văn chương lừng lẫy đất Ngọc Phong,

Gần đây bao người tài tiếp bước.

Chân truyền lý học có Trang Cừ.

Tiếp Bá Lư dạy người trọn đủ.

Văn hay nổi tiếng, Quy Chấn Xuyên,

Thông suốt sách sử, Cố Diễm Vũ.

Cư sĩ học thông Nho, Lão, Phật,

Dứt trừ vọng nghiệp, rõ tử sinh.

Soạn hai bộ sách trừ dâm, sát,

Như tiếng quát chấn động người nghe.

Cứu vớt chúng sinh khỏi đường mê,

Sau lại chỉ nẻo về Cực Lạc.

Một lòng niệm Phật hướng Tây phương,

Cách muôn cõi nước, gần gang tấc.

Trong hồ bảy báu, hoa sen nở,

Cười bảo người nhà: Phật đón ta!

Tôi sinh sau Ngài sáu mươi năm,

Không được gặp sứ giả Như Lai.

Cứu cánh không tìm đâu nơi khác,

Nhân duyên giải thoát chính là đây.

Cư sĩ xưng “người nhớ về Tây”,

Riêng tôi ngưỡng vọng theo Cư sĩ.

Côn Sơn – Phương Bộ Doanh, tự Tiểu Tương