Các thiền sư huấn luyện cho các môn sinh trẻ tuổi của họ tự mình phát biểu ý tưởng. Hai thiền viện mỗi nơi có một chú bé được bảo trợ. Một chú, đi lấy rau mỗi sáng, thường gặp chú nọ trên đường.
“Anh đi đâu đấy?” chú nọ hỏi.
“Tôi đi đến bất cứ nơi nào mà bàn chân tôi đi tới,” chú kia trả lời.
Câu trả lời này làm chú thứ nhất lúng túng, chú bèn đến thầy mình nhờ giúp đỡ. “Sáng mai,” ông thầy bảo chú, “khi con gặp anh bạn nhỏ đó, hãy hỏi anh ta câu tương tự. Anh ta sẽ trả lời cho con theo cách như cũ, và rồi con hỏi anh ta: “Giả dụ như anh không có chân, vậy thì anh sẽ đi tới đâu? Như thế sẽ làm anh ta kẹt ngay.”
Hai chú nhỏ lại gặp nhau vào buổi sáng hôm sau.
“Anh đi đâu đấy?” chú thứ nhất hỏi.
“Tôi đi đến bất cứ nơi nào mà gió thổi,” chú kia trả lời.
Câu trả lời này lại làm cho chú trước bối rối, chú ôm mối thất bại về tìm gặp thầy chú.
“Hãy hỏi anh ta rằng anh sẽ đi tới đâu nếu không có gió,” ông thầy gợi ý.
Ngày hôm sau hai chú nhỏ gặp gỡ nhau một lần thứ ba.
“Anh đi đâu đấy?” chú thứ nhất hỏi.
“Tôi đi ra chợ mua rau,” chú kia trả lời.